BA MẸ

Cũng đến lúc con ra khỏi nhà để tiếp tục con đường đèn sách , cái ngày mà ai cũng báo trước để rồi con tưởng tượng mình là một con chiên non rơi vào hàm sói dại nơi thành phố lên đèn ngày đêm này . Khoảng không gian quá lặng , cuộc đời sinh viên gắn liền với đêm dài kí túc khiến con không thể nào không nhớ nhà .

Con trai ba ba rất hiểu”. Lúc đầu con cứ ngờ rằng lý tưởng tuổi trẻ là đôi cánh nâng con đưa bàn tay mình vẫy vùng ngày mai .Nhưng tất cả chỉ là suy tưởng , mọi sự lựa chọn đều có phần trăm của sự sai lầm mà có lý tưởng sẽ không có sai lầm lớn . Năm nhất học kì một , con rất thoải mái khi cuộc sống bên ngoài nhưng không hiểu sao từ khi tết đến nay con lại thấy nhớ nhà kinh khủng .

Có phải lần về ăn tết con vội vã mặc chiếc áo lao động tót qua ruộng phụ ba mẹ gánh khoai , để rồi bắt gặp đôi mắt ba rưng rưng nước mắt khi gặp lại thằng con trưởng của mình, đôi mắt ấy làm con nứt ruột.

Hình như “mình xa nhà lâu quá” .


Con biết ba mẹ thương con nhất nhà , bởi cái tính hiếu thắng ngông cuồng nhưng vẫn ngoan ngoãn , sống tốt .Ông nội cũng vậy, vẫn bịu má của con mỗi lần con về thăm nhà . “Thằng Thảo mô bây , hắn về răng khôong nghé tau à?”.


Con đã gác cái chuyện yêu đương tuổi trẻ sang một bên rồi , vì chính con hiểu rõ con người cần tình yêu như cây cần nước ,nhưng nếu không có tình yêu người ta vẫn có thể làm cây xương rồng .


Con thương ba mẹ nhiều lắm nhưng không khi nào con bộc bạch cả. Con có thể nói lời yêu với một người con gái hằng trăm lần nhưng con có thể rời bỏ người ấy trong vòng một giây, con khó nói lời yêu đối với ba mẹ nhưng con không thể xa lìa chỉ trong một chốc.

Khi cha mất đi cả thế giới chỉ mất một hơi thở còn đối với con thì con đã mất cả một thế giới . Con trai ba là vậy “ba rất hiểu”.


Càng ngày ba mẹ càng thương con nhiều hơn và con biết mình đã lớn ,con đang định hướng cho cả cuộc đời mình ,cuộc đời nơi con đang sống và nơi con sắp sống đã dạy cho con hằng trăm điều mới lạ:

Không như gia đình luôn nhường nhịn , đụng tí là giận ,đụng chút là nổi nóng . con đã hiểu rằng hãy cố gắng hái bông hường thôi , gai góc gì kệ nó , không phải là chai mặt mà là sự chịu khó trên cái khó chịu của người khác .

Đời sống sinh viên đã mách bảo với con rằng học thức cao mà lưu manh thì có nghệ thuật hơn kẻ dốt nát . Ta không lạc quan rằng ai cũng tốt nhưng không bi quan kẻ nào cũng xấu ,đừng dễ tin đến khù khờ.

Và hôm qua là những buổi hội thảo không đem lại chút giá trị gia tăng nào .

Đó chính là cái con học được từ cuộc sống , chẳng ai dạy ,chẳng có sách vở nào dám viết và không có báo đài nào dám đăng tải . Thật khó để học hỏi đúng phương hướng .

Nhưng cái mà con học từ phía gia đình không phải là ít . Cái mà ba dạy cho con , ở trong nhà làm đi làm lại vẫn bị ba nói là ngu nhưng ra với bạn bè con dùng những cái dở dang đó để được người ta bầu chọn làm chỉ huy . Con vẫn còn rất nhớ rõ câu nói của mấy đứa bạn “ Đại tướng nó đánh em!”, “nhìn múi cột này là tao biết của thằng Thảo”, “vài bữa chỉ tao mấy đòn tấp nha mày”. cái mà ba hay nạt con chính là những cái này đây.Con không trách ba đâu , phải qua lửa mới thành thép chứ.

Chắc ba khó đọc được những lời này nhưng ba sẽ thấy con trai ba thành công trong vài năm không xa nữa . Ba mẹ sẽ vui lắm

Đêm kí túc đã lạnh rồi, con phải đi ngủ thôi . chúc ba mẹ mạnh khỏe!!!!!!Đậm



Con ngoan của ba mẹ